Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm và những bài thơ còn mãi

Đăng ngày:

Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm và những bài thơ còn mãi Đọc bài

Lưu、Nhà thơ, nhà biên kịch Hoàng Nhuận Cầm sinh năm 1952 tại Hà Nội, là con đầu của nhạc sĩ Hoàng Giác. Năm 1971, khi đang học khoa Văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội, ông đã lên đường nhập ngũ vào Sư đoàn 325B chiến đấu ở mặt trận Quảng Trị. Năm 1975, ông trở lại học nốt chương trình đại học. Đến năm 1981, ông về làm việc tại Hãng Phim truyện Việt Nam. Sau đó ông chuyển sang làm việc cho Đài Truyền hình Việt Nam trong một thời gian ngắn rồi quay trở lại Hãng phim truyện Việt Nam năm 2005. Ông cùng vợ lập hãng phim tư nhân Điệp Vân. Hoàng Nhuận Cầm là một nhà thơ nổi tiếng, vì ông có nhiều bài thơ được độc giả yêu thích và thuộc lòng như: Sông Thương tóc dài, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Viên xúc xắc mùa thu, Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu, Thư mùa thu, Chiếc lá đầu tiên…

Theo nguồn tin từ Hội Nhà văn Việt Nam, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đã qua đời chiều 20/4/2021 vì lâm trọng bệnh, hưởng thọ 69 tuổi. Báo Quân khu 4 xin giới thiệu một số bài thơ hay của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm để tưởng nhớ về ông.Vào Mặt Trận Lúc Mùa Ve Đang KêuVào mặt trận lúc mùa ve đang kêuDẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏTrong những ba lô kia ai dám bảo là không cóMột hai ba giọng hát chú ve kim? Vào mặt trận lúc giọng ve đang kêuHay tiếng gọi lên đỉnh cao đánh giặcĐây mùa hạ lòng tôi sung sướng nhấtBao điểm chốt anh hùng, tôi nổ súng cùng ai. Vào mặt trận lúc giọng ve rất dàiNhư sông suối, như đoàn quân vô tậnDa diết tiếng ve ngân chẳng tắtTiếng ve bay theo chân bước trùng trùng Vào mặt trận lúc giọng ve đang rungChúng tôi sống tháng năm xao động lắmTruy kích giặc có rất nhiều đêm trắngNhiều đêm trong tâm hồn cùng thức bên nhau Ra mặt trận lúc giọng ve kêu mauLà khẩu lệnh khẩn trương vào trận cuốiNhững báng súng trong tay đều nóng hổiNhững tim người đập theo tiếng ve kêu… Mùa khô ơi, mùa khô thân yêuDẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏNhưng trong những ba lô kia, ai bảo là không cóMột hai ba giọng hát chú ve kim?

Chân dung nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm .Bài thơ: Chiếc lá đầu tiênEm thấy không, tất cả đã xa rồiTrong tiếng thở của thời gian rất khẽTuổi thơ kia ra đi cao ngạo thếHoa súng tím vào trong mắt lắm mê sayChùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tayTiếng ve trong veo xé đôi hồ nướcCon ve tiên tri vô tâm báo trướcCó lẽ một người cũng bắt đầu yêuMuốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêuLời hát đầu xin hát về trường cũMột lớp học buâng khuâng màu xanh rủSân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêmNỗi nhớ đầu anh nhớ về emNỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹNỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thếBạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơiVới lại bảy chú lùn rất quấy!"Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấyNhững chuyện năm nao, những chuyện năm nàoCứ xúc động, cứ xôn xao biết mấyMùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháyTrên trán thầy, tóc chớ bạc thêmThôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quênHết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũQuả đã ngọt trên mấy cành đu đủHoa đã vàng, hoa mướp của ta ơiEm đã yêu anh, anh đã xa rồiCây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãiAnh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lạiKhông thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên. Bài thơ: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đếnHò hẹn mãi cuối cùng em cũng đếnChỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồiCòn sót lại trên bàn bông cúc tímBốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơiHò hẹn mãi cuối cùng em đã tớiNhư cánh chim trong mắt của chân trờiTa đã chán lời vu vơ, giả dốiHót lên! dù đau xót một lần thôi.Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nóiRằng bồ câu không chết trẻ bao giờAnh sợ hãi bây giờ anh mới nhớEm hay là cơn bão tự ngàn xa.Quả tim anh như căn nhà bé nhỏGió em vào - nếu chán - gió lại raHò hẹn mãi cuối cùng em đứng đóDẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi... Bài thơ: Sông Thương tóc dàiMai đành xa sông Thương, thật thươngMuôn kiếp tình thương anh gửi lạiSông ơi sông, sao sông trôi chảy mãiHạ chưa về, nhưng nắng đã Côn Sơn.Mai đành xa sông Thương thật thươngMắt nhớ một người, nước in một bóngMây trôi một chiều, chim kêu một giọngAnh một mình náo động, một mình anh.

Ảnh minh họa . Bài thơ: Cho phượng năm xưaMột buổi chiều không có người để yêuMột buổi chiều không có người để ghétMột đám ma không biết ai vừa chếtNhiều buổi chiều ta đã mất tên nhau.Một đám mây trong suốt đến không màuMột đám cháy không thấy hình ngọn lửaMột ngôi nhà chưa bao giờ khép cửaMột con đường ta biết với em thôi.Và bài ca không cần hát ra lờiTiếng chim hót ngay trên nòng đại bácMột ánh mắt không thể nào đổi khácPhượng vẫn hồng như máu những năm xưa...

Chân dung nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm . Bài thơ: Phương ấyĐêm trong suốt áp ngực vào phương ấyGặp lại mùi cỏ cháy suốt thời traiNgôi sao rơi trên dãy kẽm gai dàiCái vùng đất không tiếng gà cất gáyBao hăng nồng cỏ cháy rát hoàng hôn.Là cái phương sao quá bồn chồnĐón thư mẹ qua bảy vòng lửa khóiVết thương đỏ, viên đạn thì sáng chóiChiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời.Tiếng mùa mưa hồn hậu đến bên tôiTiếng thương nhớ không lời trên tóc mẹTiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xéTiếng cuối cùng khi khẩu súng nắm trên tay.Chỗ Hiến nằm - giờ trời trắng heo mayChỗ Thi ngủ - bình minh rơi tím đấtMặt trận xưa, đồng trưa đưa cỏ mậtƠi chiến hào tha thiết tuổi hai mươi.Cái chiến hào tha thiết ở trong tôiXanh thăm thẳm lưng đèo giao thừa tớiNgười con gái cõng mình qua đạn xốiTình yêu thầm, kín lại lối giao liên.Là cái phương chưa rõ cả mặt emChưa khóc kịp bao bạn bè nhắm mắtLà cái phương nấm mộ người giữ đấtChớp bên đường như một ánh sao nâu.Phương ấy dài ngút ngút Cà MauNơi trắng sóng, lá rừng xanh ngắt ngắtÔi phương ấy ở đâu tôi cũng gặpHát vô bờ chữ Đất, lá cây ơi!Phương ấy còn ở mãi trong tôiNgỡ nâng lấy tay mình, ngỡ như người biết nóiPhương ấy ơi! Suốt đời như dấu hỏiTrên hai vai tuổi trẻ - trước chân trời.

Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm từng đóng vai Bác sĩ Hoa Súng trong chương trình Gặp nhau cuối tuần . Bài thơ: Chân dung biểnĐó là khoảng trời đằng sau cánh cửaChân dung em treo lệch trên tườngCó một bãi biển xanh như tưởng tượngVỗ xót lòngVỗ dưới mái nhà anh.

Ảnh minh họa . Bài thơ: Thành phố ngàn năm, thành phố mùa xuânĐây mảnh đất rồng bay lên phẩm giáTiếng chuông chùa Trấn Quốc mãi ngân ngaMỗi con đường dẫn ta vào thần thoạiMỗi mặt người đẹp tựa một đài hoaĐây Thăng Long – đây Đông Đô – đây Hà Nội.Đây lắng hồn sông núi giữa hồn ta! Bài thơ: Ngây thơ là chuyện chim riKhoác lác nhất nhì, chuyện sáo sậu thôi!Chuyện như nghe ở đâu rồiLà lời chú vẹt đang ngồi góc kia.Mạ ơi... đất nước cách chiaTiếng kêu con cuốc chạy về quả tim...Mũ tai bèo khẽ nghiêng nghiêngNghe lăn tăn những tiếng chim xuống hầmYêu chim mà chẳng lên thămBởi vì điểm chốt nên nằm lặng imMai rồi cái phút làm quenLại là cái phút cùng chim xa rồi:Là khi xác trực thăng rơiLà khi xác giặc quanh đồi ngổn ngang... Bài thơ: Thư mùa thuGửi ThịnhDấu chân chúng mình chắc đã gặp nhauMùa thu trong thành phố với rừng sâuĐất nước rộng ta đi nghe súng nổNhững chiến trường nào ai đến trước, đến sau. Như gặp nhau rồi, mà đã gặp nhau đâuNhìn dòng sông đoán Thịnh đã qua cầuNhìn đá dựng đoán Thịnh đèo đã vượtMùa thu này ta hát khắp Trường Sơn. Thịnh bây giờ chắc đã lớn hơnCó nghe chăng trong điệp khúc dập dồnTiếng súng Thịnh đang cùng tôi đuổi giặcMùa thu này ta hát khắp Trường Sơn. Buổi mẹ và em gái tiễn lên đườngThịnh cùng tôi đã hứa gì với mẹNghe súng nổ biết Thịnh thương mẹ thếMùa thu này ta hát khắp Trường Sơn. Ta hát lên là chúng nó chẳng cònLửa bùng cháy khắp chi khu Cam LộTrăm tên giặc vừa đền tội đóMùa thu này ta hát khắp Trường Sơn. Tiếng hát, làm ta nhớ tiếng trống tuổi măng nonThịnh cùng tôi cầm đèn rọi ve quanh gốc sấuVe thăm thẳm, tiếng ve ngày thơ ấuThành sợi dây nối chúng mình cái ngày bé cỏn con. Đêm Trường Sơn, ngôi sao như trong hơnCầm lại đi, lại đi... thôi chào nhéTa chẳng còn bắt ve, ta chẳng còn thơ béThay việc bắt ve, ta lùng bắt quân thù quanh mỗi gốc xà nu.BÁO QUÂN KHU 4  Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 5 đánh giá Click để đánh giá bài viết